TỰ CHỮA LÀNH
TỔN THƯƠNG TÂM LÝ
Đến hiện tại, mình cảm thấy khả năng chịu đựng của mình trước những kích động từ lời nói của người khác đã tăng lên một cách đáng kể và song song đó, việc phát ngôn những lời nói có thể gây tổn thương cho người khác cũng giảm đi rất nhiều. Mình nhớ rất rõ, trước đây mình là một người thẳng tính. Gặp chuyện gì không đúng với lẽ thường hoặc không cùng quan điểm với mình, mình phản ứng rất mạnh mẽ, có khi nói những lời rất khó nghe và làm người nghe cảm thấy khó chịu. Nhưng lúc đó, chẳng ai nói cho mình biết điều đó. Bạn bè vẫn chơi với mình nhưng mình không có ai thân cả. Mẹ mình cũng nhắc nhở mình bớt nóng tính lại nhưng mình thấy điều đó là không cần thiết. Có lẽ lúc đó mình còn trẻ. Giờ nghĩ lại mình thấy sao lúc đó mình thật là bốc đồng. Nhưng nguyên nhân cốt lõi của tính cách ấy là gì? Theo mình đó là từ bố.
Nói như vậy mình thấy chả khác nào đang đổ thừa cho bố mình. Nhưng thật sự mình thấy tính mình giống bố lắm. Tuy lương thiện, tốt bụng đó nhưng lại nóng nảy, bốp chát và đôi khi cay nghiệt. Bố thường không khen ngợi, không công nhận những tiến bộ của ai trong nhà cả. Mặc dù mình biết bố rất thương mọi người nhưng cách bố thể hiện lại khác. Cho đến khi tham gia khóa học này, mình mới thấy thương bố nhiều hơn. Bố cũng là lần đầu làm bố, cũng loay hoay với những lo toan tài chính và làm sao nuôi dạy con cái nên người. Bố không được học về giáo dục cảm xúc, không được học về thấu hiểu và yêu thương bản thân, không biết làm thế nào để chữa lành tổn thương tâm lý nên đã tạo nên một người bố xù xì, gai góc và đôi khi có cả tàn nhẫn. Mình là con gái, may mắn gần mẹ và thường thủ thỉ với mẹ nên tính cách cũng đỡ hơn nhiều. Cộng thêm với việc mình là giáo viên tiểu học nên ít nhiều cũng rèn được tính kiên nhẫn và kiềm chế. Nhưng anh mình thì khác. Anh mình chịu ảnh hưởng nhiều hơn và có thể nói là giống bố đến 90% về tính tình nên con cái của anh cũng đang giống anh em mình ngày xưa.
Một lần nữa phải khẳng định mình thật may mắn và sáng suốt khi chọn ngành giáo dục tiểu học. Một nghề nghiệp mà mình mơ ước từ khi còn nhỏ và nó đã trui rèn cho mình những đức tính cần thiết để trở thành một giáo viên tận tụy, kiên nhẫn và có chính kiến riêng. Bên cạnh đó, cũng phải nói thêm là mình kết hôn với một người chồng hơn mình 16 tuổi và sống cùng với gia đình chồng hơn 10 người, đã thế chồng mình là con trai út trong nhà nên có nghĩa là mình chỉ đáng tuổi con cháu trong gia đình chồng mà thôi. Thời gian mới về nhà chồng, mình khá cô đơn. Mặc dù vợ chồng mình yêu thương nhau nhưng chồng mình là người ít nói, sống nội tâm, còn mình thì ngược lại, thích nói chuyện và hướng ngoại. Đã thế, mình lại còn rất trẻ nên đôi khi có những lời nói, việc làm không vừa ý với các thành viên trong nhà chồng. Đó có thể là những việc làm đúng nhưng cũng có lúc là việc chưa đúng. Những lúc đó, mình đương đầu với những ánh mắt bực bội của mẹ chồng, của chị dâu bằng một thái độ bất cần, ngó lơ với những bực bội của họ. Mình cũng buồn lắm chứ nhưng mình thấy không thể nào chiều lòng được hết ngần ấy người trong nhà nên vì thế mọi người càng không thích mình hơn. Những lúc đó, mình ao ước được ra ở riêng, thèm khát một cuộc sống tự do chỉ có hai vợ chồng và cả ghen tị với những người bạn đã lập gia đình và có mái ấm riêng. Nhưng lúc đó tài chính chưa cho phép mình thực hiện được ước mơ đó và cho đến sau này, mình cho đó là một điều may mắn chứ không còn nghĩ tiêu cực như trước. Chính khoảng thời gian gần 10 năm sống ở nhà chồng, đối nhân xử thế với hơn 10 người đã hình thành nên con người mình ở hiện tại. Mình thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, bình tĩnh hơn khi nghe những lời không hay, những nhận xét phiến diện, một chiều. Điều đó giúp mình có một thái độ tích cực hơn ở nơi làm việc và có cách giao tiếp phù hợp với các đồng nghiệp.
Mình cũng nhận ra là khoảng thời gian ở nhà chồng với những tổn thương tâm lý đã làm con người mình chai sạn đi và dần thấy những nỗi đau trước kia là bình thường. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy, mình đã lầm tưởng là mình đã vượt qua và quên hẳn. Bởi lẽ bây giờ, khi vợ chồng mình đã ra ở riêng và mỗi cuối tuần đều về nhà chơi, mình đôi khi vẫn cảm thấy buồn khi nhớ lại những chuyện không vui hoặc cũng cảm thấy bất mãn khi thỉnh thoảng nghe những lời nói mang tính sát thương từ mẹ chồng. Nhưng nghe rồi thì cho qua chứ không còn để tâm nhiều như trước kia nữa. Mình cho rằng quãng thời gian đó là một giai đoạn thử thách mình bắt buộc phải trải qua để có thể thu được những kinh nghiệm sống cần thiết, giúp mình có cái nhìn ở nhiều phương diện hơn để áp dụng vào dạy con sao cho hiệu quả.
Hành trình nào, chặng đường nào cũng sẽ có những trở ngại nhưng mình vẫn lựa chọn lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ về ngôi nhà mà mình đã gắn bó gần 10 năm để luôn nhắc nhở mình rằng đó là nơi mình và chồng có những thời gian vô cùng hạnh phúc, là nơi con mình ra đời và lớn dần lên trong vòng tay thương yêu của bà nội và các bác. Mình vẫn luôn cất giữ ngôi nhà kỉ niệm đó trong tâm trí vì đối với vợ chồng mình: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn.” - Chế Lan Viên.
Thương mong cho những tổn thương tâm lý, nỗi đau trong tâm hồn của chúng ta sẽ dần dần trôi vào quên lãng và đọng lại trong tâm trí chúng ta sẽ là những kí ức đẹp đẽ nhất.
Hà Koala - 27/1/2022
(Ảnh: Pinterest)