CHUYỆN CÁI XE ĐẠP

Bây giờ, đường sá xe máy nhiều. Mỗi buổi chiều giờ tan tầm, nếu mắc kẹt trong cái đám xe ồn ào, đông đúc, đầy khói bụi đó, ắt hẳn chẳng ai thấy dễ chịu. Vậy nên có những ngày ẩn mình trong sự ngột ngạt đó, con bé lại nhớ đến ngày xưa. Nó nhớ đến những buổi chiều năm nó 6 tuổi, nó không thích ở nhà mà lại muốn ra đường chơi với thằng anh của nó. Trái ngược với bây giờ, đường sá khi đó còn thông thoáng lắm, xe máy cũng có nhưng chẳng nhiều như bây giờ. Con bé thấy mọi thứ quanh mình thật rộng lớn. Có lẽ nó còn quá nhỏ để nhận ra rằng thế giới quanh mình đang ngày càng thu lại.

Mà sao bao nhiêu thứ nó không nhớ, nó lại nhớ đến những buổi chiều năm ấy? Bởi lẽ đó chắc hẳn là kỉ niệm tinh khôi đầu tiên mà nó khắc trong tim về thằng anh của mình. Hồi đó, mỗi buổi chiều sau khi đi làm về, bố mẹ lại nói hai anh em nó tự chơi với nhau. Thằng anh sợ con em buồn nên có lần lén lấy xe đạp của bố chở con em đi vòng vòng chơi. Đến đoạn đường vắng, ông anh tăng tốc chạy vèo vèo, con em thích lắm bám chặt eo anh nó, cười hí hí, tóc bay theo chiều gió, lướt qua mặt mát rượi. Rồi tự nhiên thằng anh nghe một tiếng hét thất thanh. Quay lại thấy mặt con em méo xệch, đau đớn, hoảng hốt. Nhìn xuống thì thằng anh cũng không khỏi hoàn hồn. Bàn chân con em đang bị kẹt giữa những cái căm xe sáng bóng. Hai anh em nó đứa nào đứa nấy mặt tái mét. Cái bàn chân con em bây giờ bê bết máu, lớp da non trên mu bàn chân xược lên từng mảng một, chỗ đen, chỗ tím, chỗ trắng, chỗ đỏ. Nó khóc quá trời quá đất. Nó sợ một, thằng anh sợ mười. Vì thằng anh lúc này não cũng đang chạy với tốc độ ánh sáng vì đang còn không biết phải nói sao với bố mẹ nữa.

Và sau buổi chiều đó, thằng anh bị bố cấm không cho chở con em đi đâu nữa hết. Thời đó, bố mẹ đi làm cả ngày. Hai anh em nó toàn đi bộ đến trường. Thằng anh học buổi sáng, con em học buổi chiều. Lúc đó, con em mới học lớp 1. Buổi sáng thằng anh đi học về, ăn trưa xong thì dẫn con em đi học. Trời nắng thì cứ để đầu trần thế mà đi, hai anh em đen nhẻm. Trời mưa thì mỗi đứa mặc cái mưa nhỏ rồi cứ thế đến trường. Xong thằng anh lại đi bộ về nhà. Bây giờ, chân con em bị như thế nên ngày nào thằng anh cũng cõng con em đi học. Trong kí ức của con em, nó vẫn còn vẹn nguyên hình ảnh thằng anh cõng mình trên lưng dưới trời nắng chang chang. Nó vẫn nhớ những đoạn đường nhiều đá sỏi, thằng anh thỉnh thoảng lại sốc nó lên, lưng áo ướt nhẹp mồ hôi. Nó nói thả mình xuống đi nhưng thằng anh kiên quyết không chịu vì sợ chân nó đau.

Đến trường, thằng anh cõng con em vào tận lớp học và đặt nó xuống ngay chỗ ngồi. Thằng anh không yên tâm, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào. Nó ngồi sát ngay cửa sổ nói anh về đi. Nhưng thằng anh thấy con em tội nghiệp vì không được chạy ra ngoài chơi như các bạn, nói: “Có ai chơi với mày đâu, tao đứng đây chơi với mày, tí tao về.” Lúc đó, nó không cảm nhận được gì nhiều, chỉ thấy à thằng anh của mình cũng không đến nỗi nào. Rồi lúc cô giáo vào lớp, thằng anh nó còn dặn con nhỏ ngồi bên cạnh nhờ chơi với con em mình rồi bịn rịn một lúc mới chịu về. Nó nhớ hết, nhớ rõ lắm những kỉ niệm thấy ghét đó, những kỉ niệm mà khi nhớ lại làm trái tim nó thổn thức, bồi hồi.

Mấy năm sau, vào mùa hè, thằng anh lại một lần nữa liều rủ con em lấy xe đạp đi qua nhà ông nội cách đó khoảng 7 cây số. Lần này, hai anh em nó bàn tính kĩ hơn. Lúc đó bố mẹ đi làm nên tụi nó dự định sẽ đi và về trước khi bố mẹ tan làm để bố mẹ không biết. Đi đến đoạn đường Hai Bà Trưng, thằng anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì vừa leo con dốc cao, vừa chở con em sau lưng. Thế rồi, hết con dốc là sẽ tới đoạn xuống dốc. Hai anh em nó thích lắm. Xe lao xuống băng băng, chạy boong boong. Gió thổi cực kì mát làm xua đi cái mệt của đợt leo dốc vừa rồi. Và rồi, “rầm”. Hai anh em nó té lăn quay, xe đạp đè lên cả hai. Ngước lên nhìn thì ngã ngay chỗ tượng đài ông Trần Hưng Đạo, tức là ngay trước cửa công ty của bố mẹ. Chắc đó là ý trời. Ổng không đồng ý cho hai đứa đi quá xa như vậy nên cho té ngay chỗ đó. Rồi thằng anh nhanh trí nhờ người gọi cho mẹ. Mẹ ra nhìn mà cũng hết hồn vì hai anh em dám đi như vậy. Rồi tụi nó được sơ cứu xong và tiu nghỉu đạp xe về nhà. Nhưng lần đó, nó rất thích vì được đi chơi xa như vậy với anh nó. Sau này, mỗi lần nhớ lại, nó đều nhận thấy rằng cả hai anh em nó đều có máu liều từ nhỏ.

Đến năm con em học lớp 9, thằng anh lúc này đã vào đại học. Nó thấy anh nó hay lôi về mấy cái đĩa nhạc hay mấy cái băng cát-sét tiếng Anh. Anh nó nghe đi nghe lại rồi còn mở nhạc tiếng Anh trên FM nữa. Thế là nó cũng bắt đầu biết đến tiếng Anh và dành niềm yêu thích cho ngôn ngữ này từ đó. Dạo đó, Micheal Learn to Rock, Back Street Boys đang rất thịnh hành. Nó nghe anh nó nghêu ngao rồi cũng bắt chước anh nó nhẩm hát theo chứ đâu có dám hát lớn. Vì mỗi lần nó hát là anh nó lại chọc nó là tiếng Anh như cái lá mít. Nó chẳng buồn vì nó quen với cái kiểu cà khịa dựt dựt đó của anh nó rồi.

-----

Bây giờ, thằng anh con em cũng đã có gia đình, ai cũng lo cơm áo gạo tiền, bộn bề thứ lo toan. Thằng anh cũng có một cuộc sống vất vả chứ cũng chẳng thảnh thơi gì. Nhưng mỗi khi con em có chuyện gì không vui, thằng anh cũng sẽ nhắn tin. Nói vài câu nhăng cuội, bậy bạ gì đó. Con em biết anh nó đang động viên mình nhưng theo cái cách kì quặc của ổng. Và rồi những lúc như vậy, nó lại nhớ đến hình ảnh buổi trưa nắng năm nào đó, dưới con đường đất đá gập ghềnh, bóng thằng anh cõng con em trên lưng đổ dài xuống mặt đường, từng bước từng bước một tới trường.

Thằng anh nó đó, thằng anh xù xì, gai góc nhưng luôn thương yêu nó!


Hà Koala - 24/7/2023

(Ảnh: Pinterest)