BẠN ĐÃ SỐNG 

TRONG VÙNG AN TOÀN BAO LÂU?

Từ khi mình rời ghế giảng đường Đại học Sư phạm và đi dạy cho đến nay đã được 19 năm. Nhìn lại một chặng đường đã qua, có nhiều điều làm mình tự hào và cũng có những điều khiến mình thấy bản thân cần phải nỗ lực hơn. Mình tự hào vì mình đã chọn và làm công việc mà mình yêu thích. Đến bây giờ mình vẫn còn yêu thích công việc dạy học này. Tuy đôi lúc cũng có những trồi sụt vì áp lực, vì tiền bạc, vì sức khỏe nhưng niềm đam mê với nghề trong mình vẫn chưa phai. Có lúc mình đã nghĩ nếu không làm nghề giáo thì mình chưa biết sẽ làm nghề gì khác nữa.

Chính suy nghĩ đó đã làm mình mất đi nhiều cơ hội tự phát triển cho bản thân mình. Đợt dịch vừa qua đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng rất nhiều đến những người làm công ăn lương cho đến những chủ doanh nghiệp. Họ thất nghiệp, phá sản và còn nhiều hệ lụy khác nữa. Nhưng tự bản thân mình nhìn thấy, chính nhờ có đợt dịch đó, mình đã nhận ra những hạn chế của bản thân. Mình không phải tuýp người an phận, chọn cuộc sống nhàn hạ nhưng mình chợt nhận ra mình đã sống trong vùng an toàn quá lâu. Mặc dù là một người dễ thích ứng với những thay đổi nhưng mình và gia đình đã phải vùng vẫy trong đợt dịch vừa qua: khó khăn tài chính, con cái gặp khó khăn trong việc thích nghi với cuộc sống có dịch…


Là một giáo viên, mình luôn tự trau dồi cho mình những kiến thức chuyên môn và cập nhật kiến thức của thời cuộc để vận dụng vào giảng dạy. Nhưng đó chỉ là kiến thức phục vụ cho việc dạy học của mình. Và mình cũng chỉ có duy nhất một nguồn thu nhập từ công việc này. Thế là mình loay hoay với việc làm thế nào để có thêm nguồn thu nhập khác. Mình không tìm được. Không tìm được. Mình cảm thấy bất lực vô cùng. Và khi nghe bài học về Định hướng phát triển bản thân, mình đã giải mã được vì sao mình lại rơi vào tình trạng đó. Đó chính là mình đã chưa cân bằng được cán cân giữa gia đình và phát triển bản thân. Mình ưu tiên việc chăm sóc gia đình, con cái lên hàng đầu và xem nhẹ những điều giúp bản thân mình tiến bộ. Nếu chỉ có kiến thức và góc nhìn ở nghề nghiệp của mình đang làm thì làm hạn chế thu nhập và mất đi cơ hội phát triển bản thân. Thời điểm đó, mình thấy các bạn đã có gia đình vẫn tối tối đi học, mình thấy cũng thích lắm nhưng mình nghĩ nếu đi học như vậy thì sẽ không có thời gian chăm sóc con, dạy con học, chơi với con. Mình tự nhận thấy mình có tâm lý lo sợ con hư, con không được rèn kĩ năng, con không được phát triển toàn diện… Và chính tâm lý đó đã làm con mình không có không gian phát triển của riêng con, khiến con gặp khó khăn khi thích ứng trong đợt dịch. 


Vì thế, mình sẽ cần thiết lập lại các mục tiêu sống quan trọng của mình trong 5 năm tới. Mình không thể để sau này nhìn lại, mình sẽ lại cảm thấy hối tiếc như bây giờ. Mặc dù mình đã làm hết sức tại thời điểm đó, nhưng bây giờ việc mình đã được trang bị kiến thức, kĩ năng nhưng không vận dụng thực hành thì thật phí hoài khoảng thời gian học tập. Mình mong đợi và háo hức để chào đón phiên bản tuyệt vời hơn của chính mình vào 5 năm sau. Hãy đợi đấy!


Hà Koala - 21/6/2022

(Ảnh: Pinterest)