ƯỚC MƠ
ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU?
Hôm vừa rồi, mình tham dự lễ tốt nghiệp của con gái. Cuối buổi lễ là phần các con tri ân đến cha mẹ qua tiết mục hợp xướng “Ước mơ của mẹ”. Cũng như bao người mẹ khác, mình đã rất xúc động và không kìm được nước mắt khi lời bài hát cất lên:
“Con hỏi ước mơ của mẹ thế nào
Đã quá lâu, chẳng còn ai hỏi mẹ như thế
Suýt chút nữa, mẹ cũng quên mình từng thế nào
Cũng có ước mơ, mơ được sống cuộc đời riêng mình
Khi còn bé, mẹ ước sau này lớn lên
Mẹ sẽ tung bay, đi khắp chân trời nhân thế.
Rồi bỗng nhiên một ngày trong mẹ có con
Ước muốn khi xưa đã hoá ra con từ bao giờ
Mẹ cũng quên dần quên ước mơ của mẹ là gì
Mẹ vẫn đang bận lo làm sao có một bữa cơm no
Ngoài kia thế giới bao la rộng lớn
Còn thế giới của mẹ chính là con
Là niềm vui của con là ngôi nhà là gia đình.”
Mình khóc vì tự hào khi thấy con là một thành viên biểu diễn trong dàn hợp xướng, khóc vì mừng con đã bước qua một chặng đường dài. Thế nhưng chả hiểu sao lúc đó, hai tiếng “Ước mơ” nó cứ vang lên mạnh mẽ trong đầu mình và đã ập đến ngay cùng lúc đó. Nhưng rồi mình gạt sang một bên để tập trung vào phần biểu diễn của các con. Vậy mà, đến cuối, lời bài hát lại làm mình một lần nữa thổn thức:
"Vài năm trước, mẹ vẫn thấy con đùa vui trước sân
Thế mà giờ đây, con lớn nhanh sau ngần năm ấy
Rồi con cũng có ước mơ riêng mình
Và con cũng cố gắng theo hết mình
Con ơi, hãy ước mơ thay phần mẹ.
Mẹ cũng quên dần quên ước mơ của mẹ là gì
Mẹ vẫn đang bận lo làm sao có một bữa cơm no
Ngoài kia thế giới bao la rộng lớn
Còn thế giới của mẹ chính là con
Là niềm vui của con là ngôi nhà là gia đình
Ước muốn khi xưa, mẹ cất lại như một kỷ niệm.”
Tự nhiên mình cảm thấy xấu hổ với chính con mình. Mình cũng là một người đã từng có nhiều ước mơ, hoài bão, có nhiều khát khao. Thế nhưng vì lý do gì mà mình lại chưa thực hiện được hết những ước mơ đó. Tại sao mình lại gạt bỏ chúng sang một bên? Tại sao mình luôn nói con hãy cố gắng theo đuổi ước mơ của con nhưng trong khi đó mình lại là người không thực hiện ước mơ của chính mình? Hàng loạt câu hỏi đến dồn dập và đến khi chiều tối, khi bình tâm trở lại, mình đã dần dần tìm ra lời giải đáp:
Mình đã không thật sự kiên trì hành động.
Mình mong đợi một kết quả lớn lao nhưng lại không bắt tay thực hiện từ những điều nhỏ nhất.
Mình đã không thực hiện những việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại có ý nghĩa lâu dài nếu thực hiện thường xuyên.
Chính những điều này đã làm mình không duy trì thực hiện các ước mơ của bản thân. Thế là mình mở lại bản thảo dự án 5 năm của mình. Cảm giác đầu tiên khi nhìn vào bản thảo đó chính là một cảm giác thành tựu và mãn nguyện. Cảm giác như mình có thể nhìn thấy được tương lai của chính mình trong 5 năm tới. Bỗng nhiên mình thấy việc viết ra có tác động ghê gớm. Nó có thể làm cho mọi thứ vô hình bỗng trở nên hiển hiện trước mắt. Mình thấy được hình ảnh của mình xinh đẹp thế nào, giỏi giang thế nào, khoẻ mạnh thế nào và hạnh phúc thế nào trong tương lai. Và có cả cái cảm giác như sắp giàu tới nơi ấy.
Mình vẫn đang hoàn thiện dần bản thảo cá nhân với những hành động vừa sức mỗi ngày để mình không cảm thấy quá tải. Ước mơ là miễn phí nhưng những điều tốt đẹp được tạo ra từ ước mơ mới thật đáng giá biết bao. Mình sẽ dần dần hiện thực hóa mơ ước của mình để không như lời bài hát:
“Con ơi, hãy ước mơ thay phần mẹ.
Ước muốn khi xưa, mẹ cất lại như một kỷ niệm.”
Hà Koala - 21/6/2022
(Ảnh: Pinterest)