ĐIỀU KÌ DIỆU 

CỦA SÁCH

Hôm nay, mình được học bài “Tâm thế đọc sách" và "Đọc sách văn học hiệu quả”. Đây quả là một bài học vô cùng thú vị. Nó thú vị vì những kiến thức trong bài dẫn dắt mình quay ngược thời gian về những ngày mình bắt đầu dấn thân và đắm chìm trong các quyển truyện văn học. 

Đến bây giờ mình vẫn nhớ rất rõ cô giáo dạy văn lớp 11 của mình. Cô tên Hoàng, cũng khá lớn tuổi rồi. Giọng cô giảng bài rất dễ nghe. Lần đó, cô phát bài tập làm văn của cả lớp ra. Cô gọi từng bạn lên để nhận bài về. Đến lượt mình, khi lên nhận bài, cô hỏi: “Chép văn mẫu nên 4 điểm. Mà chép văn mẫu ở đâu vậy?” (Cô nói mà không hề có chủ ngữ gì luôn nha). Cảm giác của mình lúc đó thật không sao diễn tả được. Có một cái gì đó nó uất nghẹn trong lồng ngực và cứ tăng dần lên khiến mình thấy hai má mình nóng ran lên rồi như muốn chực khóc. Nhưng mình đã kiềm lại được và trả lời cô: “Dạ bài này em tự làm.” – nhưng tất nhiên là cô không tin và đáp lại mình bằng ánh mắt của sự nghi ngờ và xem thường.

           Mình đi về chỗ ngồi mà trong đầu cứ liên tục vang lên câu nói đó của cô. Từ lúc đó, mình ghét cô, ghét giờ học của cô và tìm cách trả thù cô. Mình ghét cô vì cô phủ nhận công sức làm bài của mình. Mình ghét cô vì cô dựa trên suy đoán mà đánh giá học sinh và xem thường mình. Nhưng ngày đó mình làm gì dám lên tiếng bật lại cô, làm gì dám có thái độ lồi lõm với cô. Thế là từ đó, mình trả thù cô bằng cách……rèn viết. Mình viết nhật kí thường xuyên hơn và bắt đầu… đọc truyện. 

           Người có công lớn trong việc đưa mình đến với truyện văn học đó chính là anh trai mình. Thời đó, anh mình rất mê đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh nhưng không có đủ tiền mua nên thường mượn bạn. Mà đâu phải muốn đọc là mượn được ngay mà phải chờ đến lượt, tức là bạn này mượn xong thì mới đến lượt bạn khác mượn. Còn mình, do bị cô giáo hiểu lầm là chép văn mẫu nên khi thấy anh trai đọc truyện thì cũng muốn đọc để phát triển thêm kĩ năng viết. Và quyển truyện đầu tiên đưa mình đến với hành trình này đó chính là Nữ sinh của Nguyễn Nhật Ánh.


Đó là quãng thời gian mình gắn liền với những quyển truyện của Nguyễn Nhật Ánh và đặc biệt phát hiện ra thể loại truyện mình yêu thích là trinh thám. Mình đọc đủ thứ truyện và ghi đầy trong đó những suy ngẫm của bản thân. Quyển truyện mình rất yêu thích đó chính là Nếu còn có ngày mai của Sydney Sheldon. Thời đó có báo Sài Gòn Giải phóng bán rất chạy. Bố mình mua về đọc mỗi ngày và mình cũng đọc những câu chuyện đăng trong báo đó để tích góp vốn liếng cho bản thân. Mình muốn chứng minh cho cô thấy rằng, cô đã sai khi đánh giá mình như thế. Bằng chứng là tất cả những bài thi sau đó, bài làm tại lớp hay chia phòng thi, mình đều đạt được 8 – 9 điểm.


Và hôm nay khi học bài về Tâm thế đọc sách, mình mới phát hiện ra hai điều của bản thân:


Và từ thuở đó đến giờ, mình vẫn chưa dừng niềm yêu thích với truyện trinh thám. Thế nhưng, mình thật sự chưa tìm được niềm yêu thích như vậy với sách. Bỗng nhiên, mình chợt nhớ ra quyển sách gần đây nhất mà mình đã dành thời gian đọc lẫn nghiền ngẫm nhiều lần đó chính là bộ ba quyển Nuôi con không phải là cuộc chiến. Vậy vì sao mình đọc chúng? Mình đọc để có kiến thức trong việc nuôi con theo EASY. Đó là mục tiêu và mong muốn của mình trong việc nuôi con một cách khoa học. Vậy tại sao những quyển khác mình không thể đọc nổi? Mình cũng mua về rồi cho nó lên kệ mà chẳng hề ngó ngàng gì đến nó. Bởi vì thật sự quyển sách đó nó không gắn với mục tiêu thật sự của bản thân mình tại thời điểm đó.

           Dần dà, số lượng truyện mình đọc được ngày càng nhiều theo thời gian. Mình cảm thấy tâm hồn mình phong phú lắm. Và hôm nay, với những kiến thức mình được trao từ bài học, chúng làm mình có cái gì đó như vỡ ra và hiểu bản thân mình nhiều hơn. Mình nhận ra rằng thì ra những cảm xúc mà mình dễ dàng nhận diện và gọi tên, những cảm nhận mà mình dễ dàng nắm bắt, những suy nghĩ, ý tưởng nó luôn ập đến với mình bất cứ lúc nào, tất cả đều là do quá trình liên tục đọc truyện mang lại.


Mỗi khi đọc xong một quyển truyện hay, gấp sách lại rồi nhưng trong mình vẫn còn như vẹn nguyên những cảm xúc bồi hồi, khó tả. Chẳng hạn như quyển Bên nhau trọn đời của nhà văn Cố Mạn. Mình vẫn còn nhớ cách tác giả miêu tả ánh mắt của chàng trai khi nhìn tấm ảnh cô gái mình yêu, một ánh mắt chất chứa tình yêu thương, đong đầy trong ánh mắt đó là nỗi nhớ cùng cực, là sự bồn chồn, bứt rứt không yên khi nghĩ về cô. Nhưng rồi cũng ánh mắt đó như có nét cười khi chàng trai nhớ lại những khoảnh khắc họ bên nhau, những khoảnh khắc họ trao nhau cái hôn đầu tiên. Tác giả tả chân thực đến nỗi mà mình như đau cùng nỗi đau của chàng trai và làm trái tim mình thổn thức.


Bên cạnh những cảm xúc, diễn biến tâm lý của nhân vật thì truyện cũng mang đến cho chúng ta nhiều kiến thức về các lĩnh vực khác nhau trong đời sống. Ví dụ như khi đọc những vụ phá án của thám tử tài ba Sherlock Homls, ta sẽ hình dung được công việc mà một người thám tử phải làm là gì? Để trở thành một thám tử, họ cần phải có những phẩm chất gì? Trong quá trình phá án, họ đã nắm bắt tâm lý tội phạm ra sao? Việc dựa vào dấu chân trên nền cát giúp cho họ có thêm những thông tin gì về chiều cao, cân nặng, tuổi tác, giới tính của tội phạm? Điều này cho thấy sự nghiên cứu nghiêm túc, sự hiểu biết sâu rộng của tác giả và làm cho người đọc càng cảm thấy yêu mến tác phẩm hơn.

          Qua đó, mình thấy việc đọc truyện cũng mang đến cho chúng ta nhiều lợi ích. Nó sẽ giúp bồi đắp kiến thức về ngôn ngữ, về đời sống, bộc lộ cảm xúc và bù đắp sự thiếu hụt về kĩ năng. Một trong những việc làm cho thấy việc đọc sách của bản thân thật sự có hiệu quả đó chính là tạo ra được sản phẩm sau khi đọc. Mình ngoài đọc truyện còn thích đọc thơ, nhất là thơ 7 – 8 chữ vì mình thấy nó dễ dàng chạm vào tâm hồn mình hơn những thể loại thơ khác. Sau đây  là bài thơ mình vừa sáng tác khi học xong bài học này.

Điều kì diệu của sách

Trang giấy mở biết bao điều kì diệu

Đưa ta vào khám phá những miền xa

Nơi chân trời mặt biển hòa lời ca

Nơi tiếng sóng vỗ về gieo điệu nhạc.

 

Ta sẽ thấy bóng dáng mình ẩn hiện

Thấy tâm hồn được rộng mở, bình yên

Thấy chân mình thỏa thích bước tự do

Nơi câu chữ vui hòa cùng nhảy múa.

 

Hãy bay bổng, du hành cùng trang sách

 Dệt ước mơ, nuôi dưỡng lớn từng ngày

Bước chậm rãi, từng nhịp chân vững chắc

Cuối con đường là ánh sáng thành công.


Hà Koala - 17/1/2023

(Ảnh: Pinterest)