ĐÔI CHÂN 

KHÔNG LÀNH LẶN

Cách đây 6 năm, vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, khoác lên người bộ trang phục rất trẻ trung, mình ra khỏi nhà với một tâm trạng vô cùng hứng khởi. Lúc ấy, mình không hề biết rằng mình đang chuẩn bị bước vào giải đua xe mở rộng. Đang chạy bon bon thì bỗng “rầm”, mình ngã sấp mặt. Đúng nghĩa là sấp mặt. Nhưng lúc đó mình còn kịp nhớ ra là đang đeo cái đồng hồ mới mua và giơ tay lên để không bị bể mặt đồng hồ. Rồi mình vào bệnh viện với cái quần jean yêu thích bị rách ở đầu gối. Y tá phải cắt cái ống quần mới vệ sinh vết thương ở đầu gối được. Nhìn cô y tá cầm cây kéo cắt từ từ cái ống quần, mình đau lòng nghĩ thầm: “Em rất tốt nhưng chị rất tiếc phải rời xa em, jean nhé!”  Rồi sau đó cũng bày đặt đi chụp phim, chụp X-quang, chụp M-RI tá lả và kết quả là: đứt dây chằng. Trời ơi! Nó xui gì mà xui. 

Thế là mình mổ nội soi. Lúc ấy, mình mới thấy khoa học tiến bộ thật. Họ lấy máu của mình rồi tách ghép sao đó để ra tế bào gốc rồi bơm vào chỗ dây chằng bị đứt của mình để nối nó lại. Rồi ca mổ cũng thành công, mình cũng ra viện và về nhà với hai cái nạng. Chưa bao giờ nghĩ sẽ đến ngày ngồi xe lăn và chống nạng cả. Chưa bao giờ! Mà lần đó cũng đang nghỉ hè nên mình cũng có thời gian nghỉ ngơi. Ở nhà rất buồn, đã vậy còn phải ngồi một chỗ, thế là mình đã tự tạo niềm vui cho mình. Mình lấy vải nỉ cắt thành những hình ngộ nghĩnh, những biểu tượng cổ vũ rồi trang trí đầy lên hai cái nạng. Nhìn rất là vui mắt. Mình còn dùng ruy băng xanh đỏ quấn quanh cái nạng giống như những cây kẹo hay thấy trong ngày Giáng sinh. Cái quần jean bị rách, mình còn lấy ra tái chế lại thành túi xách để đánh dấu cái sự kiện trọng đại này của đời mình. Mình còn gọi taxi và chống nạng đi xem phim một mình, đi ăn kem một mình… Điều mà trước đây chưa bao giờ mình làm một mình cả nên bỗng nhiên lúc đó thấy thích vô cùng. Điều đáng nhớ nhất đó chính là trải nghiệm cắt tóc ngắn. Mình chưa từng nghĩ sẽ rời xa mái tóc dài nhưng đến khi để tóc ngắn rồi mình mới thấy đó là quyết định sáng suốt. Mái tóc mới không những hợp với gương mặt mà nó còn hợp với tính cách của mình nữa, gội đầu cũng tiện và rất mau khô. 


Rồi chân mình cũng bình phục dần. Bác sĩ dặn không được xách nặng quá 5kg - mình làm được; không mang giày cao gót - mình cũng làm được nhưng rất buồn; tập thể dục tư thế đạp xe - mình làm được; không đứng lâu quá 20 phút - mình không làm được vì là giáo viên phải đứng giảng bài nên nếu ngày nào có nhiều tiết thì xác định hôm đó chân muốn rời khỏi người.

Rồi mình có bầu bé thứ hai, lần này tăng 15kg xem như là làm trái lời bác sĩ dặn. Và sau khi sinh xong đến giờ, chân mình rất chán. Nó luôn ở trong tình trạng báo động. Nó thường xuyên bảo với mình là nó đang đau, đang mỏi. Lúc ngồi, mình chỉ thích gác chân lên ghế cho đỡ đau, đỡ mỏi nhưng không phải chỗ nào cũng gác được. Mình cũng có tập luyện nhưng không duy trì thường xuyên nên chưa đạt được hiệu quả. 

Điều này mình cần phải khắc phục trong thời gian tới để cải thiện sức khoẻ cho đôi chân của mình. Mình cần phải dành 5-10’ mỗi ngày để tập luyện 6 động tác cho chân mà bác sĩ đã hướng dẫn. Có như thế chân mình mới có thể khỏe mạnh và cùng mình làm nhiều điều khác nữa.


Hà Koala - 28/6/2022

(Ảnh: Pinterest)